Tán Tỉnh Cô Nàng Xấu Hổ
Phan_5
Cô bình thường cũng thay quần áo trước mặt mẹ nhò để bà góp ý, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thay quần áo trước mặt nm nhân ở bên ngoài, đây đúng là chuyện rất ngại ngùng mà ,hơn nữa lại là ở trước mặt Ngự Diễm… a!
“Làm ơn đi! Tôi bình thường thấy không biết bao nhiêu người mẫu thay quần áo rồi,công việc mà, cô tưởng rằng với dáng vẻ cứng nhắc cùa cô sẽ khiến tôi phải liếc nhìn một cái sao?” nghi ngờ của Cổ Tiểu Lục thật sự làm Ngự Diễm anh cảm thấy bị tổn thương sâu đậm, chẳng lẽ cô ta thực sự nghĩ là anh muốn ăn đậu hủ cô ta?
“Tôi không có ý đó… Được rồi, tôi thay.” Vì không muốn Ngự Diễm bất mãn, Cổ Tiểu Lục đành phải chiều ý anh, đem hết trang phục trên người bắt đầu cởi…
Lưng cô trắng nõn lõa lồ ở trước mặt anh, bình thường anh nhìn không biết bao nhiêu nữ nhân lỏa thân vì công việc mà không hề cảm thấy có tà ý gì cả . Hôm nay Ngự Diễm không nghĩ tới chính mình lại có phản xạ đối với thân thể nhỏ bé của Cổ Tiểu Lục kia, hơn nữa anh mắt anh nhìn chằm chằm vào lưng ong của cô không thể rời đi…
“Ngự Diễm, trang phục này mặc như thế nào?” Ngay lúc ý tưởng xấu xa của anh đang rơi vào trong đầu, thì Cổ Tiểu Lục lại xoay người lại không như mong muốn của anh, trên tay cô vẫn cẩm bộ trang phục kia vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.
“Ngự Diễm?” Thấy Ngự Diễm đang nhìn chằm chằm vào cô, Cổ Tiểu Lục bất chớt sắc mặt ửng hồng, lấy ngay bộ trang phục che trước cơ thể cô.
Lúc đấy Ngự Diễm mới hoàn hồn, đồng thời anh cảm thấy rất tức giận khi phát hiện ta chính mình lại tỏ ra thất thố trước mặt Cổ Tiểu Lục.
“Trang phục này, cô phải mặc như vầy…” anh trực tiếp giựt nhanh lấy bộ quần áo rất nhanh chóng giúp cô mặc vào.
Cả người anh nóng bừng chưa tan, đột nhiên Ngự Diễm cảm thấy đúng là do tự mình chuốc lấy cực khổ, không có việc gì thì tại sao lại phải để cho cô thay quần áo ở trước mặt anh làm gì? Chọc cho dục hỏa của anh bất ngờ không khống chế được.
“Thật vừa nha…” tư tưởng Cổ Tiểu Lục cô không tà ác như Ngự Diễm, cô chỉ nghĩ là Ngự Diễm sử dụng ánh mắt chuyên nghiệp của anh để đánh giá cô mà thôi.
“Ừ.” biểu tình trên mặt anh lên tiếng trả lời, lúc này toàn thân anh đang nóng lên, ác ma trong cơ thể giống như muốn thoát ra …
“Chúng ta bây giờ có thể đi ăn cơm chưa? Tôi đói chết rồi.” Cổ Tiểu Lục sờ sờ cái bụng bĩu môi nói nhỏ.
Thật đáng chết, Cổ Tiểu Lục đầu gỗ nhà cô đúng là hại anh mà? Anh cũng sắpkhông thể khống chế được chính mình muốn hôn cô …
Không được, anh không thể làm như vậy, không thể làm cho quan hệ của hai người lâm vào khốn quẫn, anh cần phải lý trí một chút!
Vì thế Ngự Diễm liền nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe bước ra ngoài, Cổ Tiểu Lục vội vàng đuổi theo, cô không hiểu tại sao Ngự Diễm lại như vậy, anh thoạt nhìn có vẻ như rất không cao hứng… Chẳng lẽ tất cả nam nhân đều thất thường như vậy sao?
“Đây là khăn ăn, dùng khi ăn cơm, phủ trên đầu gối, công dụng là lau miệng khi cần thiết nhưng nhất thiết không thể dùng để lau mặt. khi cần đi toilet có thể đem khăn ăn đặt ở trên ghế.” Đến nhà hàng anh dắt cô đến vị trí anh đã đặt trước, sau khi gọi đồ ăn, Ngự Diễm mà bắt đầu giới thiệu các vật dụng trên bàn ăn cho Cổ Tiểu Lục.
“cái này tôi biết.” Cổ Tiểu Lục cầm lấy khăn ăn bắt đầu thực hành theo những gì anh đã chỉ, rồi gật gật đầu.
“nĩa ở bên dao, trình tự dùng cơm là ăn đồ ăn trước sau đó đến soup, còn các loại đồ ăn chính như cá, thịt thì tùy lọai mà dùng phương pháp cho đúng, phương pháp sử dụng là lấy ngón trỏ giữ dao, xoay lưng dao lên trên, bình thường lấy tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, giống như tôi đây này…” Ngự Diễm tùy tay cầm lấy một con dao làm mẫu cho Cổ Tiểu Lục xem.
“tại sao lại phải phiền toái như vậy?” Cổ Tiểu Lục thấp giọng lẩm bẩm.
Cô nhớ khi cô đến chợ đêm ăn bít tết, chỉ cần một cái dao nĩa là ôn cả, nào có cần phân chia phức tạp như thế này? Ăn nhà hàng Tây thật đúng là chuyện mất công dài dòng!
“Cô phải nhớ lúc ăn cơm phải duy trì sự yên lặng, chớ nhai ra tiếng, sử dụng dao nĩa, tăm khi cũng không được để phát ra âm thanh. Không thể chỉ lo ăn. Lúc cùng người khác nói chuyện phải khống chế âm lượng, khi trong miệng đang có đồ ăn thì nhất định không được mở miệng nói chuyện. Nếu muốn rời bàn ăn đi toilet thì phải nói xin lỗi, đồ ăn cay quá muốn uống nước thì phải dùng khăn ăn che miệng trước khi uống, rồi nhẹ nhàng bỏ miếng ớt đó ra, nếu nghiêm trọng hơn một chút, thì xin lỗi rời vào nhà vệ sinh giải quyết, đại khái là chỉ có như vậy .”
“Trời ạ, ăn một bữa cơm mà phải vất vả như vậy sao, theo tôi tốt nhất vẫn là nên ra quán ven đường tùy tiện ăm một đĩa cơm là được rồi.” Cổ Tiểu Lục hai tay ôm đầu, bộ dáng đau đầu nói.
“Nếu cô muốn trở thành một thục nữ ai cũng thích thì cô phải học tập những lễ nghi này đó, còn nữa khi dùng cơm tay nhất định không được để lên đầu.” Ngự Diễm biểu tình giống như một giáo viên nghiêm khắc chắm chú quan sát nhất cử nhất động của Cổ Tiểu Lục.
Cổ Tiểu Lục suy sụp hạ hai vai, thở dài thật sâu, vốn đang rất hưng phấn vì lần đầu tiên trong đời cô được đi ăn cơm Tây, nhưng đến khi nghe Ngự Diễm bắt đầu giới thiệu về các loại lễ nghi thì khẩu vị của cô đột nhiên biến mất hết.
“Đừng bày ra cái dạng biểu tình không kiên nhẫn kia, lúc dùng cơm cô phải thể hiện sự vui thích nhẹ nhàng, giống như là mỉm cười vậy đó.” Ngự Diễm anh cũng đã sớm đoán ra Cổ Tiểu Lục sẽ có phản ứng như vậy, nhưng nếu không giúp cô thay đổi tính cách quê mùa thì cô cũng sẽ cứ như vậy dậm chân tại chỗ, vì thế anh rất kiên nhẫn dạy Cổ Tiểu Lục từng chút một.
Một lát sau, các món ăn đã được bày biện trên, Ngự Diễm từng bước một nhắc nhở Cổ Tiểu Lục lễ nghi ứng xử cần có, nhìn bộ dáng thật sự chuyên tâm của anh, Cổ Tiểu Lục không hề cảm thấy bị bài xích, đặt di động xuống bàn rồi bắt đầu nghiêm túc lắng nghe học hỏi.
Ngoài dự kiến của Ngự Diễm,sau khi hai người dùng cơm, ngay tại thời điểm sắp rời đi thì chợt nghe có một giọng nam gọi tên Cổ Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, là em phải không?” Quách Dục An sắc mặt kinh diễm nhìn kỹ cô gái trước mặt rồi mới lại khẽ kéo tay Cổ Tiểu Lục, kinh ngạc hỏi.
Cổ Tiểu Lục thật sự không ngờ lại gặp Quách Dục An ở chỗ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp mặt anh ta nên trong lòng có chút bất an , bất giác ánh mắt nhìn về phía Ngự Diễm như dò hỏi, Ngự Diễm anh trao cho cô một nụ cười khích lệ, ý muốn giúp cô đừng khẩn trương.
“Quách Dục An, sao anh lại ở chỗ này?” Thu hồi ánh mắt, Cổ Tiểu Lục khẽ hỏi nam nhân đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Anh cùng… bạn học đến ăn cơm.” Quách Dục An không thể tin được Cổ Tiểu Lục có thể chuyển biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như cô được đầu thai lại, đúng là lúc này cô cực kỳ xinh đẹp, quen biết Cổ Tiểu Lục lâu như vậy, anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô như vậy, không thể ngờ tới là cô đúng là một mỹ nhân có thể câu lòng người, trong nháy mắt tâm tư của Quách Dục An đều đã bị cô hút hết đi.
Theo tầm mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, Cổ Tiểu Lục lại thấy cô gái lần trước cùng Quách Dục An xuất hiện trong nhà hàng, thì ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cô kia gái từ bạn gái đã bị giáng cấp xuống thành bạn học, nghĩ tới điều này Cổ Tiểu Lục không khỏi có chút đắc ý.
“An, anh không giới thiệu bạn anh với em sao?” bạn gái của Quách Dục An đã rất nhanh bước đến bên người anh ta, hơn nữa cô ta còn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay anh, nhưng bất quá rất nhanh đã bị Quách Dục An nhẹ nhàng hất tay cô ta ra.
“Đây là Tiểu Lục… Tiểu Lục, còn đây là bạn học đại học của anh Lulu.” Nếu so sánh vẻ đẹp thanh tao của Cổ Tiểu Lục thì dáng vẻ đáng yêu của Lulu trong nháy mắt chìm lĩm, chỉ thấy sắc mặt Lulu tối sầm, đối với chuyện Quách Dục An giới thiệu là bạn học đại học dường như cô ta rất bất mãn.
“Thì ra cô chính là nữ nhân xấu xí lần trước…” Lulu không thể tin được này làm thế nào mà nữ nhân quái dị như thế nào lại đột nhiên biến thành mỹ nhân, đồng thời thái độ của bạn trai cô cũng làm cô thêm nổi giận.
“Lulu, sao em có thể nói như vậy về Tiểu Lục?” Quách Dục An nghiêm mặt, cùng với thái độ bỏ đá xuống giếng trước kia thật là trái ngược, lúc này anh ta tỏ ra bênh vực cho Cổ Tiểu Lục ra mặt.
“Chính anh noí với em cô ta là cô gái xấu xí nhất mà anh từng gặp mà!” Lulu phẫn nộ nhìn Quách Dục An không khách khí gào lên.
“Anh nói như vậy khi nào?” Quách Dục An mặt mày tái xanh vì lo sợ Lulu sẽ nói càng nhiều bất cho anh ta, vì thế vội vàng nhìn Cổ Tiểu Lục cáo biệt.
“Tiểu Lục, ngày mai anh qua nhà em tìm em, bây giờ anh đưa bạn học về trước.” Ngay sau đó Quách Dục An xoay người kéo bạn gái vẫn còn đang không ngừng kêu gào nhanh chóng rời đi.
“Cô ta hình như rất không vui…” Cổ Tiểu Lục cảm thấy có chút áy náy với Lulu.
“Đừng để ý đến cô gái kia nữa, Quách Dục An chả phải đã bị cô mê hoặc rồi sao, nhưng bất quá cái này cũng chỉ mới là bắt đầu, kế tiếp cô càng phải cố gắng nổ lực hơn mới được.” Đối với thành quả nghiệm thu hôm nay Ngự Diễm anh tương đối vừa lòng.
“Là … sao? Làm như vậy hình như không tốt lắm, bạn gái của anh ta sẽ rất thương tâm a.” Cổ Tiểu Lục có chút khó xử nói.
“Thương tâm? Cô còn để ý bạn gái của hắn ta thương tâm? Vậy còn cô thì sao? Cô nghĩ lại coi cô thầm mến hắn đã bao lâu rồi? Cảm tình vốn cũng rất tàn nhẫn, cũng giống như một cuộc thi đấu, ai không thích hợp sẽ bị loại mà thôi.”
“Anh nói chuyện thật rất vô tình.” Thì ra Ngự Diễm anh muốn đẩy nàng vào lòng Quách Dục Anh nhanh như vậy, lúc trước cô vẫn còn ngốc ngếch ngĩ rằng anh thực ra cũng có chút tình cảm với cô, xem ra chỉ là do cô tự đa tình mà thôi.
“Đợi cho lúc cô chiếm được tình cảm của Quách Dục An, cô sẽ không còn nhìn tôi là người lãnh khốc vô tình nữa , cô lúc ấy chắc sẽ cảm kích đến khóc rống đầy nước mắt.” Ngự Diễm quyết định phải chóng hoàn thành kế hoạch này, mau chóng giúp cho Cổ Tiểu Lục cô mộng đẹp trở thành sự thật, miễn cho anh suốt ngày phải đối mặt với cô rồi lại miên man suy nghĩ vớ vẩn.
“Có lẽ vậy…” Sự thực sẽ là như vậy sao? Cổ Tiểu Lục càng lúc càng cảm thấy không thực sự nắm chắc bản thân mình mong muốn điều gì, trải qua chuyện ngày hôm nay, cô càng cảm thấy hình như bản thân cô không thực sự thích Quách Dục An như cô vẫn tưởng ,nhưng lại không dám xác định cái cảm giác kia là gì.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
“Dạ…” Cổ Tiểu Lục vô tình thở dài lên tiếng trả lời.
Như thế là cô đã chiếm được ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn cô của Quách Dục An, nhưng tại sao cô cũng không hề cảm thấy vui vẻ như đã nghĩ? Vụng trộm liếc nhìn Ngự Diễm một cái, đột nhiên Cổ Tiểu Lục rất muốn chấm dứt chương trình học này, cô chợt có ý nghĩ chẳng thà cô cứ suốt đời vĩnh viễn làm vịt con xấu xí bên người anh còn hơn … Nhưng bất quá, cô cũng hiểu rất rõ ràng đó chỉ là ý tưởng điên rồ ngớ ngẩn của riêng cô mà thôi, đến khi khóa học chấm dứt lúc đó hai người bọn họ sẽ đều tự trở về với cuộc sống riêng của mình…
“Vịt con xấu xí của ngươi đã thuận lợi biến thành thiên nga sao?” Mạnh Nghị pha cho bạn tốt một ly cà phê đen, rồi ngồi xuống trước mặt anh, vừa nhấm nháp cà phê vừa lên tiếng hỏi.
Đang vội vàng xem xét danh sách hẹn trang điểm cho tháng tới, Ngự Diễm ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Nghị một hồi lâu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc, hơn nữa ngữ khí của anh bình thản hỏi lại: “Chẳng bao lâu sau ta thấy ngươi đối hộ khách của ta cảm thấy hứng thú ?”
“ngươi chỉ coi cô ta như là hộ khách? Ta chỉ là tức giận các ngươi thời gian này lúc nào cũng dính vào nhau, ngay cả bạn tốt như ta mà ngươi cũng không có thời gian để mà hỏi thăm tới.” Mạnh Nghị nhún nhún vai thể hiện một bộ dạng ủy khuất bộ nói.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là đang tiến hành kế hoạch cải tạo cô ta nên chuyện phải cùng cô ta giao tiếp thì đâu có gì là lạ.”
“Là …vậy sao? Bất quá ta cũng nhận ra ngươi thật ra rất coi trọng cô ấy.” Mạnh Nghị anh dường như có ý định đánh thức tâm trí mơ hồ của Ngự Diễm.
Công ty từ trên xuống dưới ai cũng đầu có thể nhận thấy được chuyện Ngự Diễm bỏ ra rất nhiều tâm tư ở trên người Cổ Tiểu Lục, nếu chỉ là đơn thuần muốn thay đổi ngoại hình của cô, có cần người luôn bận rộn như anh phải hoãn các dự án làm việc khác lại mà tự thân xuất mã chứ ? Dưới trướng của anh có nhiều nhà tạo hình như vậy anh đương nhiên là có thể tùy ý sử dụng một người là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng Ngự Diễm bạn anh không làm như vậy, vì thế Mạnh Nghị lớn gan lớn mật đoán là Ngự Diễm đã yêu Cổ Tiểu Lục rồi? Nếu đúng như thế thì đây đúng là sự kiện có thể giết chết voi trong năm nay ở công ty anh!
Nghe thấy những lời Mạnh Nghị dường như có chút gì đó không đúng, Ngự Diễm đóng tập tài liệu, đảo mắt nhìn anh ta nói: “Ta làm sao lại có thể coi trọng cô ta? Ta chỉ là muốn giúp cha ta trả lại cái ân tình này!”
“Chỉ có ân tình đơn giản như vậy sao?” Mạnh Nghị dựa vào tường nhìn Ngự Diễm, dùng những lời ám thị hỏi.
“Ngươi mới quen biết ta chỉ một ngày một bữa hay sao? Khả năng thưởng thức củ ta kém đến như vậy sao?” Nghe được chuyện bạn tốt đánh đồng anh cùng Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm nhất thời nổi đóa nói.
“Có đôi khi yêu một người đó là duyên phận, ngươi không biết là ngươi và Tiểu Lục rất hữu duyên sao?” Mạnh Nghị lấy khửu tay đụng đụng vào Ngự Diễm,anh muốn bạn tốt của anh có thể dũng cảm nhìn thẳng vào vấn đề này.
Nghe thấy những lời Mạnh Nghị nói, Ngự Diễm thiếu chút nữa là không kềm chế được mà nổi điên. Cái gì! Hắn ta dám nghĩ anh yêu Cổ Tiểu Lục? Đây là đúng là chuyện trời có sập xuống cũng không thể phát sinh, Ngự Diễm anh đường đường là một nhà tạo hình nổi tiếng, làm sao có thể coi trọng cá dạng nữ nhân không có ai thèm thưởng thức như Cổ Tiểu Lục chứ!
“Nghe, cho dù cả thế giới này chỉ còn sót lại có mỗi cô ta là nữ nhân, ta cũng không có khả năng cùng cô ta phát sinh quan hệ, cho nên ngưng hết mất cái trò nhảm của ngươi lại đi, lo mà tập trung vào công việc ấy.” Ngự Diễm kiên quyết nói.
Nghe thấy anh nói vậy, Mạnh Nghị khẽ hừ lên một tiếng sau đó khẽ lắc đầu.
Vẫn cứ như thế, anh phải ngồi đó chờ xem Ngự Diễm và Cổ Tiểu Lục trong cái quan hệ không bình thường ấy thì chừng nào mới phát triển!
Nhìn thấy khóe miệng Mạnh Nghị tươi cười, Ngự Diễm đột nhiên không hiểu sao lại chột dạ, anh tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện hoang đường này phát sinh, tuyệt đối sẽ không…
Chương 5
Quả đúng như Ngự Diễm đoán, ngay tối hôm đó Quách Dục An liền gọi điện thoại hẹn Cổ Tiểu Lục ra ngoài ăn cơm .
Đã được mời, nhưng Cổ Tiểu Lục cô những trong lòng không hề cảm thấy hưng phấn mong đợi chút nào mà ngược lại đối với Quách Dục An cô lại có chút phản cảm, anh ta rõ ràng là người đã có bạn gái rồi, vì sao lại còn muốn một mình gặp mặt cô chứ? Nếu chuyện này phát sinh ở một tháng trước đây thì Cổ Tiểu Lục nhất định sẽ hưng phấn đến ngủ không được, nhưng bây giờ cô lại không có chút cảm xúc nào, bởi vì tất cả tư tưởng của cô đều đặt ở trên người Ngự Diễm kia mà không phải là người cô đã thầm mến nhiều năm Quách Dục An anh ta.
Nhớ tới Ngự Diễm, Cổ Tiểu Lục không khỏi thở dài một hơi.
Cô không phải là đã thích Ngự Diễm rồi chứ? Cô và anh ở hai thế giới khác nhau chỉ cần đến khi hiệp ước giữa hai người chấm dứt, cô và anh đúng là chả còn lý do gì để mà gần gũi nhau như bây giờ nữa.
Đối mặt với lời mời của Quách Dục An mời, Cổ Tiểu Lục đột nhiên muốn hỏi ý kiến Ngự Diễm một chút, cô thật sự muốn biết xem anh đối với chuyện này có ý kiến gì không, vì thế vừa đến giờ học cô ngay lập tức đúng giờ đến trình diện ở phòng làm việc của anh, cô không nghĩ tới khi cô mới đem vấn đề thảo luận với anh, anh chỉ lạnh lùng quay qua nhìn cô nói một câu: “Đi chứ!”
Là ai lúc trước nói là phải lạt mềm buộc chặt ? Như thế nào là bây giờ lại biến thành phải nắm chắc cơ hội? Cổ Tiểu Lục thật sự không thể hiểu đến tột cùng Ngự Diễm anh ta đang suy nghĩ cái gì, như thế nào mà anh có thể luôn thay ý tứ, hại cô có muốn theo cũng không theo kịp!
Vì thế hai ngày sau, Cổ Tiểu Lục dưới sự chỉ đạo tỉ mỉ của Ngự Diễm cùng với Quách Dục An có cuộc hẹn đầu tiên.
Hôm nay, tâm tình Cổ Tiểu Lục luôn cảm thấy bất an không yên, nhưng vấn đề ở đây là tâm của cô bất an không phải bởi vì cuộc hẹn với Quách Dục An , trên thực tế cô cũng không cảm thấy có cảm xúc khẩn trương thẹn thùng gì cả, kỳ thật lòng của cô hiện nay toàn bộ để ở trên người Ngự Diễm, cũng bởi vì buổi chiều hôm nay khi anh giúp cô chuẩn bị trang điểm thì cô cảm nhận rõ ràng rằng Ngự Diễm anh cố ý xa cách, thái độ đó của anh làm cho tâm tình Cổ Tiểu Lục thật là khó chịu.
Không phải là Ngự Diễm anh có bạn gái mới nên mới tỏ ra hờ hững với cô vậy chứ?… Hay là, anh phát hiện ra cô thật sự phiền phức trói buộc anh cho nên chán ghét cô? So với thái độ bây giờ trầm mặc ít lời của anh, cô vẫn thích vẻ châm chọc khiêu khích của anh trước kia hơn, chuyện Ngự Diễm tự nhiên lãnh đạm luôn khiến Cổ Tiểu Lục cảm thấy thật ủy khuất.
“Tiểu Lục, em có tâm sự à? Chẳng lẽ… đi ra ngoài ăn cơm với anh em không vui sao?” nhìn thẳng vào ánh mắt Cổ Tiểu Lục , Quách Dục An cảm thấy cô có dáng vẻ thất thần, anh không khỏi nghi hoặc hỏi.
Cổ Tiểu Lục lúc này mới phát hiện ra mình thẩn người ra suy nghĩ có phần bất lịch sự ,cô vội vàng đáp: “Không có , em đâu có tâm sự gì.”
“Vậy sao? Tiểu Lục, anh có thể hỏi là tại sao em có thể chuyển biến tới như vậy không?” Quách Dục An tương đối cảm thấy tò mò vì sao Cổ Tiểu Lục có thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến nam nhân anh gặp trong nhà hàng lần trước sao? nam nhân kia thoạt nhìn cũng biết là không đơn giản, vừa thấy cũng đã biết chắc anh ta phải là xuất thân từ gia thế hiển hách, lần đầu gặp mặt anh cũng cảm thấy rất tò mò là nam nhân hoàn mỹ như vậy làm sao có thể cùng Cổ Tiểu Lục ra ngoài dùng bữa ở nhà hàng đắt tiền như vậy.
“Chẳng lẽ thay đổi bây giờ của em không tốt sao?” Trên thực tế Cổ Tiểu Lục tuyệt đối không để ý đến câu trả lời của Quách Dục An chỉ là vì cô thuận miệng nên nhắc tới.
“Không, rất tốt! Kỳ thật… anh rất thích bộ dáng bây giờ của em, thì ra trước kia em luôn bị giấu ở dưới một mặt nạ khác, khó trách anh không thể phát hiện ra vẻ đẹp của em.” Ánh mắt Quách Dục An bây giờ tràn đầy đối vẻ ái mộ Cổ Tiểu Lục.
Cổ Tiểu Lục đột nhiên cảm thấy sự chuyển biến thái độ của Quách Dục An quá lớn, lớn đến nỗi làm cho cô cảm thấy không thể thích ứng, ngẫm lại mới hơn một tháng trước anh còn coi cô thực sự rẻ rung hèn mọn, hờ hững, không thể ngờ rằng chỉ mới hơn một tháng sau, anh ta lại đem cô coi như bảo bối, chẳng lẽ nam nhân đều chỉ coi trọng bề ngoài của nữ nhân sao ? Lúc này Cổ Tiểu Lục đột nhiên cảm thấy Ngự Diễm anh tính tình thật tốt và lương thiện, khi cô vẫn là chỉ một chú vịt con xấu xí anh cũng chứa từng bài xích cô, lại còn giúp cô lên kế họach thay đổi con người, hiện tại nhìn cách đối xử của Quách Dục An cô càng muốn so sánh với hành động của Ngự Diễm, sự so sánh này làm cho Cổ Tiểu Lục đối với anh lại càng đánh giá cao hơn rất nhiều.
“Anh hẹn em ra ngoài ăn cơm, bạn gái anh có biết không?” Không cần hỏi Cổ Tiểu Lục cũng biết đáp án, nhưng cô muốn nghe xem Quách Dục An anh ta giải thích như thế nào.
“anh đã chia tay với cô ta rồi, không hiểu sao lúc trước anh có thể đáp ứng cùng cô ta kết giao, kỳ thật anh và cô ta ở cùng một chỗ cũng đều là do cô ta chủ động. Nói thật, anh không thật sự thích cô ấy, chỉ vì thấy cô ấy theo đuổi vất vả nên anh muốn cho cô ấy một cơ hội, Cổ Tiểu Lục, kỳ thật những năm gần đây anh vẫn yên lặng quan tâm em, anh cũng vốn định là chờ sau cuộc thi cảnh sát sẽ nói với em ,nhưng bất quá bây giờ cũng không phải là quá trễ.” Quách Dục An ba hoa chích choè nói.
Cổ Tiểu Lục không ngờ Quách Dục An sẽ nói ra những lời vô tình như vậy, nên trong lòng cô bây giờ lại cảm thấy bi ai cho tình cảnh của cô gái kia.
“Nhưng anh trước khi kết thúc cuộc thi vào sở cảnh sát vẫn đã kết giao với cô ấy mà …”
“Tiểu Lục em làm ơn tin anh, anh chỉ chơi đùa với cô ấy mà thôi!” Quách Dục An vội vàng mở miệng đính chính.
“anh nói như vậy thì cô ấy thực đáng thương tâm …” Cổ Tiểu Lục bây giờ lại cảm thấy đồng cảm với cô gái kia, nói gì đi nữa cô cũng gián tiếp hại cô ấy!
“Chỉ cần em đồng ý kết giao với anh, anh cũng không để ý cô ấy nghĩ như thế nào!” Quách Dục An vội vàng thổ lộ tình yêu mãnh liệt trong lòng, căn bản là anh ta không thèm để ý hành vi của mình có phần thô lỗ .”Tiểu Lục, em đồng ý làm bạn gái của anh được không ? anh rất thật tâm thích em…” Quách Dục An đột nhiên cầm tay nhỏ bé lạnh như băng của Cổ Tiểu Lục, chân tình biểu lộ.
“em …em không biết…” Cổ Tiểu Lục muốn rút tay về, nhưng bị anh ta nắm quá chặt.
Cảm giác anh ta nắm tay nàng khác xa với Ngự Diễm, Ngự Diễm luôn có thể cho cô một cảm giác an toàn không thể diễn tả bằng lời còn bàn tay của Quách Dục An anh ta có phần hơi ẩm ướt, làm cho Cổ Tiểu Lục có chút không thoải mái.
“Anh sẽ cho em thời gian , dù sao đột nhiên muốn em chấp nhận anh cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh muốn em hãy tin tưởng anh,anh đối với em là rất thật tình.” Quách Dục An sợ nếu bức cô quá, Cổ Tiểu Lục cô có thẻ bị dọa mà chạy mất , vì thế anh ta ân cần săn sóc cầm tay Cổ Tiểu Lục khẽ nói.
“Dạ…” Cổ Tiểu Lục cảm thấy đầu mình có chút trống rỗng, vì thế bất tri bất giác ừ một tiếng.
“Em cảm thấy không thoải mái lắm, em nghĩ em nên về trước nghỉ ngơi .” Cổ Tiểu Lục đột nhiên phát giác ra cô không muốn ở cùng một chỗ với Quách Dục An, chẳng lẽ là do cô quá khẩn trương sao?
“Anh đưa em về.” Thấy cô nói thế Quách Dục An tỏ vẻ săn sóc nâng cô dậy, Cổ Tiểu Lục theo bản năng đẩy anh ta ra, hai người bọn họ trong lúc đó tràn ngập không khí xấu hổ ngượng ngùng.
“Thực xin lỗi, em nghĩ đó là thói quen của em, em nghĩ… em tự đi là được rồi.” Cổ Tiểu Lục miễn cưỡng mỉm cười với anh ta.
Quách Dục An khẽ bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa, sau đó anh lái xe đưa Cổ Tiểu Lục về nhà.
Đến trước cửa nhà, Cổ Tiểu Lục cám ơn sau đó lập tức xuống xe.
Vừa rồi trên đường về nhà cô không nói câu nào, hai người bọn họ ở trong cùng một không gian chật hẹp khiến Cổ Tiểu Lục cảm thấy vô cùng không tự nhiên, cô không hiểu nỗi tại sao cảm giác ái mộ anh trước kia nay hoàn toàn biến mất? Hơn nữa trong lòng cô còn khẩn cấp muốn nhìn thấy Ngự Diễm, nói với anh rằng hôm nay cô thực sự bị ủy khuất, đúng vậy! Cô đã xem cuộc hẹn với Quách Dục An là loại ủy khuất…
“Tiểu Lục, đợi anh một chút!” Lúc Cổ Tiểu Lục đang quay người bước về nhà, Quách Dục An chợt gọi tên cô.
“A?” Cổ Tiểu Lục miễn cưỡng quay đầu lại hỏi.
“Anh có chút chuyện muốn nói với em, em đừng vào nhà vội.” Vì thế từng Quách Dục An bước đến gần cô, hơn nữa còn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, Cổ Tiểu Lục mở to mắt, cảm giác có nguy cơ đang đến gần mình.
“A?” Cổ Tiểu Lục vội vàng tính đẩy tay Quách Dục An ra nhưng cô không có cách nào đẩy được bàn tay của anh đang giữ cằm của cô.
“Tiểu Lục, anh… muốn hôn em!” Nói xong, Quách Dục An khẽ hé miệng cuí xuống môi cô áp chế…
Cổ Tiểu Lục ngay lúc đó không nghĩ được nhiều theo phản xạ tát anh một cái, tiếng chat vang lên giữa đêm yên tĩnh khiến cả hai người bọn họ sững sờ ngại ngùng.
“Thực xin lỗi, em còn chưa chuẩn bị tâm lý!” Cổ Tiểu Lục không nhiều lời vôi đẩy anh ta ra, sau đó không có phương hướng chạy đi.
“Chết tiệt…” bất ngờ bị ăn cái tát của cô Quách Dục An không kềm chế được thấp giọng mắng, anh hoàn toàn không ngờ rằng Cổ Tiểu Lục khó thu phục như vậy!
Cổ Tiểu Lục cô không hiểu sao bản thân mình lại không về nhà.
Cô cứ như thế chạy dọc theo đường đến khu phố trung tâm ,chạy đến khi cô có cảm giác không thể thở nỗi cô mới chậm ..chậm dần bước chân, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế đá ven đường.
Cô thật sự cũng không nghĩ rằng Quách Dục An anh ta lại can đảm làm như vậy, mới lần đầu tiên hẹn hò đã nghĩ ngay đến chuyện muốn hôn cô rồi! Cổ Tiểu Lục cô tuy rằng ngoại hình khá nóng bỏng, nhưng tính cách thì lại rất là bảo thủ, bảo cô làm sao có thể ở ngay lần hẹn hò đầu tiên đem nụ hôn đầu tiên của cô kính dâng cho anh ta?
Nhìn về phiá bảng tên đường gần đó, Cổ Tiểu Lục mới chợt phát hiện ra kho cô cắm đầu chạy loạn, không biết tại sao theo quán tính lại chạy đến văn phòng của Ngự Diễm.
Nhìn toà cao ốc vẫn còn sáng ánh đèn kia, Cổ Tiểu Lụccó cảm giác bàng hoàng không biết có nên đi lên tìm anh hay không.
Dù sao cũng đã trễ thế này, Ngự Diễm anh vẫn còn ở trong công ty sao? Cô thì lại không có lý do gì để chạy tới tìm anh, có khi lại còn làm anh cáu giận!
Cứ thế dùnh dằng khó xử một hồi lâu, Cổ Tiểu Lục vẫn quyết định gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại kết kối, Cổ Tiểu Lục ngược lại càng ấp úng, giọng lung túng hỏi: “Cái… kia… anh vẫn còn ở công ty sao?”
“Cô không phảo đang vui vẻ hẹn hò sao? Còn sớm thế này, chẳng lẽ lại có chuyện gì cầu cứu tôi?” Ngự Diễm ngữ khí rất bình thản, làm Cổ Tiểu Lục cô không nghe ra hỉ nộ ái ố của anh.
“Ngự Diễm, anh ở đâu…” Giọng cô có chút suy yếu hỏi.
“Bên cạnh bạn gái.”
“Được rồi, vậy anh từ từ hưởng thụ đi, tôi tắt máy đây.” Nói xong Cổ Tiểu Lục trực tiếp cúp điện thoại.
Trong đầu cô bây giờ chỉ có hình ảnh Ngự Diễm đang vui vẻ ôn nhu bên bạn gái của anh, những hình ảnh đó khiến Cổ Tiểu Lục tan nát cõi lòng, mũi chợt cảm thấy đau xót, đôi mắt cô nhanh chóng tụ đầy nước mắt.
Cũng xác định chính mình chỉ là một trong rất nhiều đệ tử của anh, làm sao anh có thể để ý đến cô được chứ? Cổ Tiểu Lục không ngừng cảnh cáo bản thân đừng tiếp tục mù quáng yêu thương anh nữa, thừa dịp còn chưa đến bước đường cùng thì hãy buông tay .
Quay lại nhìn lên tòa cao ốc có người đang làm cho tâm trạng cô không yên, Cổ Tiểu Lục bất chợt thở dài đứng lên tính xoay người về nhà.
Vừa mới bước được một bước, di động trong tay liền vang lên, cô kinh ngạc phát hiện ra là điện thoại của Ngự Diễm gọi.
“Cô đang ở đâu?” điện thoại vừa thông anh liền lên tiếng hỏi.
“Không cần anh quản.” Hình ảnh anh đang ở cùng với bạn gái lại bất chợt hiện lên khiến Cổ Tiểu Lục vô tình thương tâm mà trả lời lại một cách mỉa mai.
“Tôi hỏi lại một lần nữa cô đang ở đâu?” anh cố gắng nhẫn nại hít sâu một cái rồi hỏi lại.
“Dưới lầu công ty anh.” Cô cố gắng cứng giọng nói.
“Cô ở đó chờ tôi, tôi lập tức xuống ngay.” Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại, mười phút sau quả nhiên anh đã xuất hiện trước mặt cô , khi thấy Ngự Diễm bất thình lình xuất ở trước mắt mình, trong lòng Cổ Tiểu Lục có một loại cảm xúc muốn khóc.
Không ngờ rằng Ngự Diễm anh sẽ quan tâm đến cô, điều này có phải thể hiện rằng anh cũng có chút nào đó thích cô chăng?
Dẹp bỏ tất cả công việc đang làm dỡ dang Ngự Diễm chạy thẳng đến chỗ Cổ Tiểu Lục, vừa đến anh nhìn thấy cô gái bình thường vẫn giương nanh múa vuốt gương mặt tỏ ra có chút thương tâm suy yếu kia , thật sự làm lòng anh hơi có chút xót xa co rúm lại.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian